Người dịch: Whistle

Chu Giáp sững sờ, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ.

Hình như hắn đã đoán ra.

“Sư đệ.” La Bình một tay đặt lên ngực Chu Giáp, vừa dùng bí pháp dẫn dắt công pháp mà hai người tu luyện, vừa nói:

“Ta biết sự đệ muốn có được truyền thừa, bí dược của Thiết Nguyên phái, thứ đó đang ở trên người ta, sau khi ta chết, ngươi cứ việc lấy.”

“Bên trong không chỉ có bí dược của Tam Nguyên Chính Pháp, mà còn có Thiết Nguyên Thân, Kinh Lôi Chưởng, bí dược và hạt giống dược liệu tương ứng…”

“Ta…”

La Bình há miệng, máu tươi trào ra từ cổ họng, cố gắng nói tiếp:

“Ta dùng bí pháp thiêu đốt Nguyên Lực của mình, giúp sư đệ tu luyện Tam Nguyên Chính Pháp, có thể tiết kiệm được vài năm khổ luyện, hy vọng… hy vọng…”

Cơ thể La Bình run rẩy, khí tức ngày càng yếu ớt, nhưng bàn tay đặt trên ngực Chu Giáp vẫn không buông ra, trong mắt y tràn đầy vẻ cầu xin.

Nguyên Lực trong cơ thể La Bình bùng cháy, hóa thành động lực, giúp Chu Giáp tu luyện.

Trong thức hải…

Thiên Khải Tinh lóe sáng.

Tam Nguyên Chính Pháp thuần thục (417/800).

423!

450!

510!

Tam Nguyên Chính Pháp tinh thông (365/1600).

900!

Chỉ trong chốc lát, tiến độ Tam Nguyên Chính Pháp của Chu Giáp đã từ thuần thục, tăng vọt tới tinh thông hậu kỳ, tuy rằng tu vi không tăng lên nhiều.

Nhưng Tam Nguyên Chính Pháp ở cấp độ tinh thông đại diện cho việc lực bộc phát cùng một lúc của Chu Giáp có thể tăng lên ít nhất ba phần.

Sức bền cũng được tăng cường.

Nếu như bây giờ Chu Giáp lại chiến đấu với Stuart Warren, hắn sẽ không cần phải dùng đến nhiều mưu kế, chỉ cần dùng sức mạnh cũng có thể dễ dàng chiến thắng.

Chu Giáp nhìn La Bình, định nói gì đó, cuối cùng, hắn bất lực thở dài:

“Sư huynh yên tâm, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ đưa Tú Anh đến Hồng Trạch vực an toàn, công pháp của Thiết Nguyên phái… cũng sẽ truyền lại cho con bé.”

Thực tế…

La Bình chắc chắn phải chết, đồ của y, cho dù có đồng ý hay không, Chu Giáp đều có thể lấy, thứ mà La Bình có thể cho Chu Giáp không nhiều.

Bản thân La Bình cũng hiểu rõ đạo lý này.

Nếu như cố chấp không đưa, những thứ này cũng sẽ không đến được tay con gái y.

Hơn nữa, thực lực của Tú Anh không đủ, tám chín phần mười, con bé sẽ không thể nào sống sót ra khỏi mảnh vỡ thế giới này.

Chi bằng tin tưởng Chu Giáp.

Đây không phải là mưu tính.

Mà là đánh cược một lần.

Nghe vậy, La Bình thở phào nhẹ nhõm, máu tươi từ miệng trào ra:

“Cảm ơn…”

“Ưm…”

Được Chu Giáp cõng trên lưng, La Tú Anh hai mắt đẫm lệ, nức nở.

Khác với những người khác, tuy rằng La Tú Anh sống trong thế giới nguy hiểm này, nhưng sự tồn tại của La Bình đã cho con bé một tuổi thơ yên ổn.

Thậm chí có thể nói là hạnh phúc.

Ngay cả khi rời khỏi Hoắc gia bảo, trên đường đi, La Tú Anh cũng được chăm sóc rất cẩn thận, gần như không gặp phải nguy hiểm nào.

Nhưng ở thế giới này, tách biệt với nguy hiểm, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Bây giờ…

La Bình qua đời, đối với La Tú Anh mà nói, không chỉ là một đòn giáng mạnh.

Mà những ngày tháng sau này cũng sẽ càng khó khăn hơn.

“Tìm thấy rồi!”

Chu Giáp khẽ động tai, lao xuống từ trên cao, liên tục đạp lên tường khi đang ở giữa không trung, nhân cơ hội này, hắn cầm rìu, chém về phía bóng đen bên dưới.

Tia điện lóe lên, chiếu sáng xung quanh.

“Chít chít…”

Con quái vật trong suốt ẩn náu ở đây kêu lên một tiếng kỳ lạ, cố gắng bò dậy, chạy trốn vào nơi tối tăm hơn.

Đòn phản công cuối cùng trước khi chết của La Bình cũng đã khiến con quái vật bị thương nặng, nếu không, nó sẽ không thể nào để La Bình mang con gái chạy thoát.

“Muốn chạy sao?”

Chu Giáp hừ lạnh, lao đến như chớp.

Khinh công, thân pháp không phải là sở trường của Chu Giáp, nhưng lực bộc phát trong khoảng cách ngắn cũng không yếu, hơn nữa, con quái vật đã bị thương nặng, di chuyển chậm chạp.

Còn về phần tàng hình…

Vừa hay bị Thính Phong khắc chế.

Chu Giáp đến gần, phủ quang hung bạo, mạnh mẽ, bùng nổ.

Ngay cả thiên phú tàng hình của con quái vật cũng trở nên khác thường dưới phủ quang, gợn sóng giống như mặt nước xuất hiện trên bề mặt da nó.

“Chít…”

Nhìn thấy không thể né tránh, con quái vật liền trở nên hung dữ.

Nó vung đuôi, gai độc liên tục bắn ra, bốn móng vuốt sắc bén như dao chém ra từng lớp bóng đen trong phạm vi một mét trước mặt, gào thét.

“Rầm!”

Sự phản kháng của con quái vật rất tinh diệu.

Tuy rằng nó không hiểu võ công, nhưng bản năng chiến đấu khiến cho mỗi đòn tấn công của nó đều có thể bộc phát ra uy lực mạnh nhất với sức mạnh nhỏ nhất.

Đáng tiếc…

Cho dù kỹ thuật có tốt đến đâu, đối mặt với kẻ địch mạnh hơn cũng sẽ vô dụng.

Một tiếng động trầm đục vang lên.

Con quái vật trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, cái đuôi dài cũng bị lưỡi rìu chém đứt, cái đuôi đỏ như máu gào thét, cắm vào tường.

Chu Giáp mặt không đổi sắc, ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm, bước đến gần, cây rìu hai lưỡi tạo ra tia sét cuồng bạo, lại một lần nữa nhấn chìm con quái vật.

“Ầm!”

Lần này, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Mặt đất trong phạm vi ba mét xung quanh lõm xuống mấy centimet, mặt đất lát đá cẩm thạch cứng rắn cũng xuất hiện vô số vết nứt nhỏ.

Giống như cỗ máy đầm rung mấy chục tấn, nặng nề đập xuống.

Con quái vật trong suốt ở trung tâm bị đánh trúng, tứ chi mềm nhũn, tàng hình biến mất, để lộ ra thân thể đỏ như máu.

Nó vốn đã bị thương nặng, bây giờ lại bị thương thêm, cơ thể sắp tan rã, không sống được bao lâu nữa.

Chu Giáp nhìn con quái vật đang hấp hối, đặt La Tú Anh xuống, đưa cho cô bé một thanh kiếm, gật đầu:

“Cháu làm đi.”

Chân La Tú Anh mềm nhũn, sau khi nhận lấy thanh kiếm, cô bé nắm chặt, nhìn chằm chằm vào con quái vật, căm hận như thực chất.

Con quái vật phun dịch nhầy, dường như nó cũng biết mình không thể nào thoát chết, nhưng trong mắt nó lại không hề sợ hãi, chỉ lặng lẽ nhìn La Tú Anh.

0.45880 sec| 2405.164 kb